Friday, December 19, 2008

MỸ TIÊN, VÀ MÙA XUÂN GỢI NHỚ





TRẦN ĐÔNG KINH

Kính tặng toàn thể cựu SVSQ 10B/72 ĐĐ nhân ngày Đại hội Tất Niên 2008
và riêng tặng Thiếu Úy Tần Nam, cựu SVSQ K10B/72 Đồng Đế (103F/TTB)

Bến Đình có đôi thiên nga
Mỹ Hiền là chị, em là Mỹ Tiên
Em sắc sảo, chị dịu hiền
Hường nhan nhi nữ thuyền quyên bọt bèo.

Hai nàng là đôi cô nhi của một gia đình tử sĩ Quân Lực Việt Nam cộng Hòa (QLVNCH) Cha là cố Thượng Sĩ Nhất tiểu đoàn 50 Pháo Binh thuộc Sư Đoàn 5 Bộ Binh chết trận Bình Giã năm 1964 khi nàng út mới lên 10. Người quả phụ lúc bấy giờ ở vào độ tuổi ngoài 40 với hai cô con gái vừa bước qua cái tuổi trăng tròn.
Người cô phụ trông có vẻ hiền hòa cùng với cái nét chất phát của người phụ nữ miền Nam, Bà có đôi mắt to đen láy, long lanh và dường như lúc nào cũng có những giọt nước trong đôi mắt đó với cái nỗi buồn sâu thẳm.
Cô con gái lớn, Mỹ Hiền đã đi làm giúp mẹ nuôi em, còn cô gái út-Mỹ Tiên đang học lớp 12 trường Nữ Trung Học Lê Văn Duyệt Gia Định. Ba mẹ con đùm bọc và nương tựa nhau trong căn phố nhỏ trên đường xuống Bến Đình bên hông kho đạn Gò Vấp với phương tiện sinh sống đơn giản không bon chen là cái quán nhỏ bên đường với cái tủ bán thuốc lá trước hiên nhà mà khách thường là những quân nhân ngành Quân cụ, đôi khi cũng có một vài Sĩ Quan trẻ quá bộ đến quán.
Người góa phụ cô đơn lầm lủi với cuộc sống đơn điệu, bần hàn có phần cơ cực mà Bà đã chấp nhận miễn cưỡng trong gần mười năm qua, với ước mộng nuôi hai con khôn lớn nên người cho tròn phận sự với người chồng đã khuất. Nhìn trong đôi mắt cả một nỗi niềm tâm sự tự đáy tâm hồn của Bà hiện lên sự bạc mệnh của cái thuyết “Hồng nhan đa truân” mà Bà chính là người bị chiếu mệnh.
Những điều tôi biết được về hoàn cảnh, cuộc sống của Bà cùng 2 cô con gái là từ những lời tâm sự với tôi ở cái lần đầu tiên tôi đến quán giải khát, tôi được hân hạnh Bà mời lại dùng bữa cơm tối đạm bạc với gia đình. Tôi và một người bạn nữa rất xúc động trước tấm chân tình này, rồi từ hôm đó hai đứa tôi nghiễm nhiên trở thành những người thân thích.
Chúng tôi đến quán bất cứ lúc nào rảnh rỗi và mỗi đêm trong suốt thời gian ứng chiến ở bến Đình, chúng tôi phụ với Bà những công việc lặt vặt mà đối với phái nữ có phần khó khăn những lúc không có mặt 2 cô con gái ở nhà. Sau khi quán đóng cửa, chúng tôi phụ dọn dẹp linh tinh cho Bà sau đó đánh đàn, ca hát cùng với 2 cô con gái cho đến giờ giới nghiêm mới chịu rời khỏi nhà Bà trở về nơi đóng quân. Bắc, bạn tôi-nó chơi Guitar khá thành thạo và hát cũng hay nên 2 cô rất thích khi chúng tôi ở lại chơi đàn.

Thường xuyên thì người mẹ quán xuyến mọi việc buôn bán lúc ban ngày, quán rất vắng vẻ và có rất ít người qua lại. Nhưng lại trở nên khá nhộn nhịp khi hoàng hôn buông xuống cho đến giờ giới nghiêm bởi vì lúc đó việc buôn bán có thêm sự phụ giúp Mỹ Hiền, cô con gái lớn-mà hầu hết khách là những người lính, cô út, Mỹ Tiên-ít xuất hiện ngoài quán vì lẽ cô ấy bận việc học để chuẩn bị cho kỳ thi tú tài vào mùa Hè năm đó.


Trong tuần lễ Tết này quán trở nên náo nhiệt hơn vì có đại đội Khóa sinh dự bị Sĩ Quan (KS/DBSQ) từ Trung tâm huấn luyện Quang Trung (TTHLQT) đến đóng quân ứng chiến trên bờ rạch bến Đình cách quán vào khoảng 200 mét. Đó là đại đội 103F, tiễu đoàn Trương Tấn Bửu, Liên đoàn B thuộc khóa 10B/72 Sĩ Quan Trừ Bị (SQTB).
Lê Tấn Bắc, người bạn cùng trung đội, hắn phát hiện ra cái quán có cô nàng xinh đẹp này ngay chiều hôm đó. Bắc nói với tôi lúc chúng tôi sửa soạn lều ngũ:
-Ê! Đông! Lát nữa tao mày ra quán nước gần đây có con bé xinh lắm!
Tôi vừa lo công việc của mình vừa hỏi lại hắn:
-Sao mày biết có con bé xinh đẹp, chắc chắn không?
Bắc nhanh nhẹn đáp lời tôi:
-Chắc chắn mà! Tao mới đến đó mua bao thuốc lá về đây, con bé dể thương lắm! tao nhìn nó nheo nheo con mắt, nó nheo mài đá lại với tao dể chết lắm Đông ơi! Đi nha!
Tôi ngừng tay quay lại phía Bắc rồi cười nói:
-Mày quả thật là tài, nơi nào có bóng hồng là mày phát hiện ngay, giống như mấy con dê nghe mùi bông sua đủa vậy, tao phục mày sát đất luôn.
Bắc trừng mắt lên nhìn tôi rồi phản bác:
-Không đi thì thôi còn nói là dê này dê nọ! Tao sẽ đi một mình đừng chạy theo nha!
Cũng sợ Bắc giận nên tôi vã lã:
-Đi thì đi chứ! Tao khen mày là người tài chứ mắng mỏ gì đâu mà tự ái thế kia ông Thần! Lúc nào thì đi?
Bắc đáp nhanh gọn:
-Xong lều ngũ tắm rữa rồi đi.
Tôi cũng đáp lại:
-Đồng ý luôn.
Chúng tôi thu gọn những thứ lỉnh kỉnh vào lều vải của mỗi đứa rồi luân phiên nhau đi tắm, hai đứa đều lên 2 bộ đồ ủi hồ láng cón trông rất phong độ của một người lính rồi cùng sánh vai nhau đến quán.
Bắc và tôi đến quán khi màn đêm bắt đầu buông xuống, lúc này quán đang vắng khách thấy chúng tôi bước vào người đàn bà và cô gái cùng ngẩn đầu lên nhìn về phía chúng tôi cùng nhoẻn miệng cười, cô gái dòn dã chào mời:
-Mời 2 anh ngồi-các anh dùng chi? Có phải các anh vừa đến đóng quân ở bến Đình trưa nay phải không? Có các anh về đóng quân nơi đây không khí Tết có phần nhộn nhịp hơn rồi đó!
Cô gái nói một hơi mà không đợi hai đứa tôi trả lời, lúc cô gái dừng tiếng thì Bắc nhanh miệng cướp lời cô gái:
-Phải, thưa cô! Có chúng tôi về đây thì chắc chắn sẽ vui thôi! Lính mà em! Quán này có gì uống vậy… người đẹp? Chúng tôi chỉ muốn uống nước thôi, lính nghèo lắm! Đãi hoặc tính rẽ nhen! Rồi sao này tôi sẽ trả công cho.
Bắc cười hè..he….cái kiễu những chàng ‘Dê cụ’ khi nhìn thấy bông sua đủa, có lẽ cô gái cũng nhận ra điều đó khi nghe 2 tiếng “Người đẹp” từ cửa miệng anh chàng lính đa tình này nên 2 má hơi ửng đỏ lên với chút e thẹn trông cô càng đẹp hơn. Cô gái cười mỉm chi trên đôi má lúm đồng tiền, cô bé trông dịu hiền và dể thương lắm đã làm Bắc ngây ngất nhìn hoài không chớp mắt. Cô gái e ấp môi duyên rồi dịu dàng hỏi lại:
-Trả công thế nào vậy anh?
Bắc sẳn máu tuổi Mùi nên tấn công luôn:
-“Lát nữa lấy chồng anh sẽ giúp cho-Giúp em một thúng xôi vò-Một con lợn béo, một vò rượu tăm”.
Cô gái mỉm cười rồi lảng sang chuyện khác:
-Thôi! Em hiểu rồi! chừng nào có hẳn hay! Mấy người lớn nói, mấy anh lính đa tình lắm! Bay bướm lắm! Nhưng không có thủy chung-em không dám tin lính đâu. Có cà phê, đá chanh, nước ngọt và có cả bia nữa, hai anh có muốn uống bia không?-có khô bò, khô mực ngon lắm!

Nghe cô gái giới thiệu có bia với khô bò, khô mực cũng phát thèm, nhưng nhớ lại hầu bao mình đã cạn, chẳng lẽ lần đầu tiên đến quán lại ghi sổ nên đành thôi. Quay sang Bắc tôi hỏi:
-Bắc, uống gì mậy?
Không đợi Bắc trả lời, tôi ngước lên nhìn người đẹp rồi nói:
-Cô làm ơn cho tôi ly nước đá chanh đường, hơi chua một chút nhen cô!
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn rõ cô gái, cô ta có nét đẹp trông thật dễ thương-khuôn mặt hơi buồn và đôi mắt giống mẹ như đúc, cô đang nhìn tôi bằng một nụ cười tươi rất hiền hòa nhưng không còn ngây thơ nữa, dường như cô cũng đã có chút kinh nghiệm và đang lăn lóc với cuộc sống. Cô gái xoay nhẹ người nhìn vào Bắc rồi hỏi có một chút ý muốn trả đũa:
-Còn anh này! Anh lính trẻ đẹp trai! anh dùng gì em sẽ làm thức uống cho anh cùng một thể?
Bắc còn muốn trổ mòi nữa nên hỏi lại cô gái:
-Theo cô thì tôi nên uống gì bây giờ! Có phải tôi đẹp trai thật không? Hay là cô đang trêu chọc tôi đó!
Cô gái bật cười thành tiếng rồi trêu lại Bắc:
- Thật mà! Anh đẹp thật! nhưng nếu anh cao hơn tí nữa thì anh sẽ càng đẹp trai hơn. Còn về thức uống thì em làm sao biết được anh nên uống gì, sở thích của từng cá nhân-nếu anh cho em cái quyền chọn giúp thì em sẽ mời anh uống nước chanh ít đường, hơi chua như anh này luôn nhé!
Vừa nói cô vừa quay lưng đi vào chổ sửa soạn thức uống, Bắc cũng vội vàng đứng dậy theo chân cô gái, vừa đi hắn vừa cải chánh:
Không… không! Tôi không uống nước chanh, cô làm ơn cho tôi ly cà phê đá nhiều đường một chút nha! Tôi thích ngọt ngào hơn là chua chát người đẹp ạ!
Người đàn bà đang luây quây rữa ly và bát đĩa cũng dừng tay và góp tiếng vào câu chuyện:
-Được rồi! con làm cà phê đá cho anh đi để mẹ pha nước đá chanh đường cho cháu kia.
Cô gái ngắt lời người mẹ:
-Thôi, mẹ nghĩ tay được rồi để con làm hết cho.
Vừa nói cô vừa sửa soạn các thứ để pha 2 ly nước uống cho chúng tôi, thấy Bắc vẫn còn đứng xớ rớ bên con gái của Bà, hiểu ý nên Bà bước ra ngoài đến bên chiếc bàn tôi đang ngồi, thấy Bà đến tôi liền kéo chiếc ghế đôn đặt sát chân bà và lễ phép mời:
-Dạ! xin mời Bác ngồi.
Bà già nhìn tôi mỉm cười rất tươi rồi ngồi xuống, cùng lúc đó Bắc hai tay bưng đến cho tôi ly nước chanh đường, và luôn miệng hỏi bà già:
-Bác uống đá chanh hay cà phê đá để cháu nói Mỹ Hiền pha luôn cho Bác.
Bà già lắc đầu vui vẻ nói:
-Tôi không uống đâu cậu.
Tôi nghĩ thầm, mới đó mà nó đã biết tên con bé rồi, tôi bật cười trước cử chỉ gọn gàng của Bắc giống như một ông chủ quán, quay sang bà già tôi bơm thêm cho Bắc:
-Cái thằng này nó như vậy đó Bác! Nó vui tính và dể làm quen với mọi người lắm!
Bắc quay trở lại chổ cô gái tiếp tục tán tỉnh, còn Bà già thì bắt đầu tâm sự cho tôi nghe tất cả mọi câu chuyện và hoàn cảnh trong gia đình.
Mỹ Hiền còn có một đứa em gái nữa tên là Mỹ Tiên hiện còn đang đi học, Bà cũng muốn khoe với một chút hảnh diện về cô con gái lớn của mình, Bà nói:
-Có một ông Thiếu Úy trẻ ngành Quân Cụ đang theo đuỗi Mỹ Hiền, ông ngỏ lời muốn xin cưới, nhưng nó nại cớ là đang giúp mẹ nuôi em ăn học nên chưa bằng lòng, Bác nghĩ nếu nó ưng chổ này thì cũng được để Bác yên tâm rồi còn lo cho Mỹ Tiên nữa.
Bà nói đến đây thì cô út Mỹ Tiên cũng từ nhà trong bước ra, vừa đi vừa nhỏng nhẽo với mẹ:
-Mẹ ơi! Ăn cơm bây giờ chưa con đói bụng rồi?
Bà già không trả lời câu hỏi của Mỹ Tiên mà bà chỉ nhìn vào đứa con gái út chỉ tay về phía tôi giới thiệu:


-Anh Đông, đơn vị mới về đóng quân dưới bến Đình trưa nay-chào anh Đông đi con!
Mỹ Tiên vừa gật đầu chào tôi vừa liến thoắng:
-Ủa! mấy anh mới đến đóng quân trưa nay hả? Tết năm nay có mấy anh về đây vui à nha!
Bà vối tay xỉ yêu vào trán con bé rồi giới thiệu với tôi:
-Con này là Mỹ Tiên, em gái của Mỹ Hiền và cũng là đứa con gái út của Bác, Ba nó tử trận lúc nó mới lên mười tuổi, Bác phải vất vã lắm mới nuôi được 2 đứa nó đến bây giờ. Bác sẽ cố gắng mấy tháng nữa cho nó thi Tú Tài-chứ Bác cũng mệt mõi lắm rồi.

Lúc này trong quán đã hoàn toàn vắng khách chỉ còn lại hai đứa tôi nên Bà đứng dậy hạ mấy tấm phên lồ ồ làm cửa xuống, Mỹ Tiên cũng giúp mẹ đóng những cánh cửa nhỏ còn lại, cô quay lại lau bàn rồi đi về phía người chị phụ giúp cho bửa cơm tối gia đình. Bắc cũng trở lại bàn, trên tay vẫn còn cầm ly cà phê đá, tôi nháy mắt với Bắc để tính tiền đi về. Chưa kịp nói tiếng nào thì bà già thúc giục 2 cô con gái dọn cơm tối, đoạn Bà quay sang chúng tôi mời ở lại cùng ăn cơm với bà một cách rất thành thật:
-Không mấy khi gặp dịp, 2 cháu ở lại cùng ăn cơm với Bác cho vui, đừng ngại! Trước lạ sau quen mà Ba sắp nhỏ ngày xưa cũng là lính, thấy hai cháu đây làm cho Bác càng thêm nhớ đến ổng-Bác nhớ nhất là cái lần sau cùng ổng đi rồi không bao giờ trở về nữa.
Bà nói mà như muốn nghẹn trong cổ họng, còn đôi mắt thì đang rươm rướm lệ, nghe vậy Mỹ Hiền lên tiếng cằn nhằn Mẹ:
-Thôi mà Mẹ! Chuyện đã qua chín, mười năm rồi cứ nhắc hoài! Rồi tối nay Mẹ không ngũ được cho coi.
Bà muốn nói tiếp nữa về chuyện lần ra đi sau cùng rồi không trở lại của người chồng thân yêu cho tôi nghe nhưng bị con gái cằn nhằn nên Bà thôi không nói nữa. Tôi đang tính mở miệng từ chối để kiếu chào ra về, liếc nhìn về phía Bắc tôi thấy hình như hắn muốn nhận lời, đúng là cái thằng ‘háo gái’-chưa kịp nói thì Mỹ Tiên tiếp lời mẹ:
-Hai anh ở lại ăn cơm với gia đình em đi, mẹ em mời thật lòng đó! Không phải khách sáo đâu! ở lại ăn cơm với em nhen anh Đông! Hai anh ở lại ăn cơm với gia đình thì Mẹ em sẽ vui lắm! Anh về là em giận đó!
Thế là không còn cách nào để từ chối được, chúng tôi đành phải ở lại dùng bữa cơm tối với họ. Bắc đang lúi húi phụ với Mỹ Hiền lo sửa soạn dọn cơm trên môi luôn nở nụ cười đắc chí, còn tôi thì bị Mỹ Tiên nắm cái tay áo lôi vào chiếc bàn học của cô phía nhà trong với thái độ như là người đã quen từ lâu lắm! Cô khoe khoang với tôi về những thành tích học hành, rồi cô phỏng vấn việc học hành của tôi trước khi vào lính, cô nhờ tôi hướng dẫn phương pháp nào hay nhất để ôn bài cho kỳ thi tú tài sắp tới của cô cho đến khi nghe tiếng mẹ gọi bên ngoài:
-Mỹ Tiên à! Mời anh Đông ra ăn cơm đi con.
Chúng tôi cùng gia đình của Mỹ Tiên có một bữa cơm tuy đơn sơ nhưng rất thân mật và vui vẻ, nhất là đối với Bắc hắn xem như một thắng lợi lớn.
Sau lần này, mỗi đêm tôi và Bắc đều có mặt ở quán trong suốt thời gian ứng chiến không vắng một đêm nào. Với tôi, trên phương diện tình cãm chỉ đơn thuần là một sự thân-mến giữa người và người, mặt dù khách quan có thể nghĩ rằng tôi đang trồng cây ‘Si’ Mỹ Tiên, còn Bắc, bạn tôi là con kỳ đà cản mũi anh Thiếu Úy công tử Quân cụ nọ.
Thực tế, Bắc không si mê Mỹ Hiền như mọi người lầm tưởng, mà Bắc và thêm vài người nữa trong đại đội 103F cùng si mê Mỹ Tiên như điếu đổ nhưng chính tôi như là cái vật cản ngăn không cho các bạn tôi đến gần Mỹ Tiên, nghĩ lại tôi cãm thấy có lỗi trong cái tình đồng đội.
Tôi và Bắc thường xuyên đi chung đến quán cùng lúc, thấy tôi đến là Mỹ Tiên lôi tôi vào nhà trong mượn cớ là nhờ tôi dạy Toán nhưng thực chất là tán gẩu và nói chuyện Nam Tào mà thôi, Mỹ Tiên học rất giỏi nên cũng chẳng cần đến sự giúp đở của tôi, Bắc thỉnh thoảng nhìn tôi với ánh mắt ghen tức khi thấy Mỹ Tiên nắm lấy tay áo tôi mà lôi đi bằng cử chỉ giống như một người tình.
Tôi hiểu rất rõ, Mỹ Tiên có nhiều thiện cãm với tôi, chỉ cần tôi mở miệng thì chắn chắn tôi sẽ chiếm trọn con tim ngây thơ bé bỏng của cô học trò có nét đẹp sắc são này.
Tôi không thể phủ nhận rằng Mỹ tiên rất đẹp! Rất quyến rũ! Và rất đáng yêu! Nhưng trong con tim tôi lúc này không còn chổ trống để đặt hình ảnh của Mỹ Tiên vào, hiện tại trong đó đang có một bóng hình cũng đẹp, cũng đáng yêu đang ngự trị-tôi không thể vì một chút tham lam, háo sắc mà phản bội người tình-tôi có một chút ân hận vì không thành thật với Mỹ Tiên mặc dầu tôi chẳng phải là kẻ quá tham lam, tôi đã cố làm ngơ mà không để tâm đến đối tượng để rồi bất chợt tôi lại cũng ngẫn ngơ sầu. Có một Thi Sĩ nào đó viết mấy câu thơ buồn và hay quá! Tôi không nhớ tác giả là ai.

Mộng mơ Em! Sóng mang vào biển cả
Tương lai Ta-Thủy triều cuốn vỡ tan
Thôi! Hãy để Ta làm người xa lạ!
Biết chăng Em! Đôi Ta-kiếp dã tràng!

Thêm người bạn nữa, Võ Phú Túc cũng cùng đại đội với chúng tôi-Túc là một anh công tử nhà giàu, gia đình có cơ sở buôn bán lớn trên đường Trần Quốc Toản Quận 10. Tôi và Túc không được thân thích và gần gủi như Bắc, nhưng cũng có một vài lần đến quán chung với chúng tôi và hắn cũng phát hiện và si mê Mỹ Tiên như Bắc vậy. Túc biết tôi đã có người yêu, trong mấy ngày Tết cô ấy có đến chổ đóng quân và gặp Túc một lần, sau đó Túc nói với tôi:
-Ê Đông! Mầy tham lam vừa phải thôi mậy! Con Đào mày có thua gì Mỹ Tiên đâu! Mày còn bắt cá 2 tay coi chừng vuột cã đấy nhen ông bạn!
Tôi trả lời với Túc có một chút tự đắc:
-Tao không si Mỹ Tiên như mày tưởng đâu, tại cô ấy có vẽ thích tao vậy thôi! Mày có thể tiến tới không phiền hà gì đến tao đâu.


Nghe tôi nói Túc vội vàng hỏi lại:
-Thiệt vậy hả?
Tôi đáp ngay không chần chờ:
-Thiệt mà.
Thế là Túc sang số cho xe chạy tới, có một cuộc đua thầm lặng giữ Túc và Bắc mà chỉ có mình tôi biết nhưng tôi không phải là trọng tài, còn Bắc thì vẫn cứ làn xàn bên Mỹ Hiền nhưng đôi mắt thì hướng về Mỹ Tiên với cái vẽ thèm thuồng.
Sau Tết vài hôm, đại đội chúng tôi thình lình được lệnh di chuyển đến an ninh cho hãng bột giặt ‘VISO’ thuộc xã Tăng Nhơn Phú, Thủ Đức trên đường vào cỗng của Trường Bộ Binh. Chúng tôi đành phải chia tay với cái gia đình mến thương nhiều tình cãm này. Khi chia tay tôi có để lại địa chỉ viết thơ và Mỹ Tiên cũng không quên cho tôi cái địa chỉ hộp thơ lưu trử của nàng.

Bẵng một thời gian vài tháng từ lúc tôi rời khỏi bến Đình, tôi không liên lạc thư với gia đình Mỹ Tiên, tôi chỉ nhận duy nhất mỗi lá thư thăm của Mỹ Tiên lúc tôi đi chiến dịch trở về TTHLQT. Một chút bần thần và khó xữ trong tâm trí-nhưng tôi đã cố tình không hồi âm cho nàng, tôi nghĩ liên lạc nhau chỉ để làm khổ cho nhau rồi tạo thêm cái oan nghiệt tay ba càng rối rắm và phức tạp thêm chứ không có lợi ích gì!-Thôi! Đành quyết định làm người bất lịch sự-từ đó tôi đã cố tình quên lãng cái tên Mỹ Tiên trong trí nhớ của và tôi tự hứa với lòng sẽ không bao giờ nghĩ đến.
Tôi được đưa đi thụ huấn giai đoạn 2 nơi miền Thùy Dương Cát Trắng, cái nơi đã cho tôi nhiều kỹ niệm trong cuộc đời binh nghiệp, tuy ngắn ngủi nhưng nó đã tạo cho tôi những ấn tượng sâu sắc, những nỗi buồn vương vấn trong ký ức “Nha Trang Niềm Thương và Nỗi Nhớ”.

Một lần ngồi một mình trong ‘Quán Chè Đông’ của trường Đồng Đế trước giờ ngũ của một đêm không đi ứng chiến, thấy Túc lang thang cũng một mình, tôi gọi và đùa với Túc:
-Túc! Đang nhớ Mỹ Tiên hả? vào đây ăn chén chè với tao, tao nói chuyện Mỹ Tiên cho mà nghe.
Túc cười và đi vào quán kéo ghế ngồi đối diện với tôi, tôi đi lấy chén chè cho hắn, vừa bưng ra chưa kịp ngồi xuống thì hắn mắng tôi:
-Mày xạo quá!
Tôi chưng hửng không biết có chuyện gì đây! Chưa kịp suy nghĩ thì Túc nói tiếp:
-Tao đã gửi cho Mỹ Tiên 3 lá thư rồi, một vào lúc lên xe ra đây, rồi hai lá mới viết trong tháng rồi nhưng chỉ mới nhận được hồi âm cách nay 2 ngày thôi.
Tôi cướp lời Túc
-Thế là tốt rồi, sao? Khả quan chứ!
Túc ậm ờ… một lúc rồi nói tiếp:
-Chưa phát triển tới đâu cả, chỉ là thế thôi. Mỹ Tiên nói nếu có gặp mày cho cô ấy gửi lời thăm, cô ấy không có địa chỉ của mày. Cho mày hay là Mỹ Tiên đã thi đậu Tú Tài, và cô ấy đang ôn bài để thi vào Sư Phạm.
Tôi ngắt lời Túc:
-Chúc mừng cho cô ấy, và hy vọng sẽ có ngày chúc mừng cho 2 đứa mày một ngày rất gần.
Chúng tôi ngồi tâm sự một lúc xoay quanh nàng “Mỹ Tiên”, tôi cố tình xao lãng và không bàn đến, rồi hai đứa chia tay nhau mạnh ai nấy về doanh trại của mình, Túc nói với theo:
-Mỹ Tiên muốn xin địa chỉ của mày!
Tôi quay mặt lại hỏi Túc :
-Để làm gì? Không cần thiết đâu! Mày cứ nói với Mỹ Tiên là không gặp tao, lúc nào ra trường tao sẽ ghé lại Gò Vấp thăm Bà Già-tao mong mày nhanh chóng đạt được kết quả.
Rời quán chè tôi quay lưng đi như chạy, tôi muốn cố tránh một chuyện gì sắp sửa xãy ra, tôi đi nhanh về giường ngũ của mình-tháo giày, mắc mùng, lên giường lấy chăn trùm kín đầu cố dỗ giấc ngũ, nhưng suốt một đêm tôi vẫn cứ thao thức với hình ảnh của Mỹ Tiên cứ chập chờn ẩn hiện trong tâm trí, tôi tự mắng mình:
-Mày làm cái gì thế! sao mà vô duyên và mâu thuẩn như vậy!
Tôi thiếp đi vì cái uể oãi của thể xác, cái tên Mỹ Tiên cũng dần theo thời gian mà đi vào quên lãng, không gặp Bắc hay Túc một lần nào nữa cho đến gần đến ngày mất nước. Tôi có trở lại bến vắng ngày xưa một lần lúc có việc liên hệ công tác ở Tiễu khu Gia Định-mục đích duy nhất trong thâm tâm tôi là đến thăm người góa phụ mà tôi cãm thấy thương mến và kính trọng, nhưng khi đến nơi thì cái quán vắng ngày nào nay đà đổi chủ.


Căn nhà này được bán lại cho gia đình ông Thượng Sĩ Quân Cụ sau khi Mỹ Hiền và Mỹ Tiên đều đã lập gia đình. Tôi đã trực tiếp hỏi thăm Bà Thượng Sĩ, người chủ mới của căn nhà, Bà ấy nói với tôi:
-Mỹ Hiền nay đã là Trung Úy Quân Cụ phu nhân (Ô. Thiếu Úy đã đeo đuỗi cô trước đây) họ đang sống ở căn nhà của cha mẹ cho trên đường Võ Di Nguy Phú Nhuận, Mỹ Tiên thì cũng kết hôn với một Chuẫn Úy sau đó một năm. Nghe đâu ông Chuẫn Úy này có về đây ứng chiến một lần trong dịp tết lúc ông còn thụ huấn ở TTHLQT bây giờ thì cũng không biết họ ở đâu, còn Bà già thì sau khi bán căn nhà lại cho tôi Bà ta đã trở về An Phú Đông sinh sống, từ đó đến giờ tôi không còn gặp Bà lần nào nữa.
Nghe Mỹ Tiên kết hôn với một chàng Chuẫn Úy 10B/72, tôi vẫn không nghĩ ra được người diễm phúc đó là ai, vẫn bán tín bán nghi một trong hai Bắc hay Túc là chồng của Mỹ Tiên mà thôi! Tất cả tôi đã quên và xếp lại cho vào nằm yên một góc của tâm hồn từ dạo đó.
Rồi ba mươi bốn năm sau, tôi được mời dự tiệc cưới con trai của người bạn 10B/72 ở miền Nam California ngay vào mùa Thanksgiving 2007-Bọn 10B/72 chúng tôi có dịp gặp lại nhau trong tiệc cưới, tay bắt mặt mừng sau hơn ba mươi năm chưa một lần gặp mặt trong bầu không khí hết sức cãm động trước giờ nhập tiệc.
Vợ chồng tôi được sắp xếp ngồi ngồi cùng bàn với bốn đôi bạn khác tất cả đều là 10B, mọi người liên thiên tâm sự nhau rất là vui vẻ-Có nhiều thằng bạn cùng trung đội, đại đội nó nghe tôi đến từ miền Bắc California, nó đến nhận ra tôi-tôi cũng nhận ra nó khi chúng tôi nhắc với nhau một vài kỷ niệm có với nhau trong cuộc sống ở quân trường rồi cùng cụng ly vui mừng khôn xiếc.
Sau cùng có một người đến vỗ vai tôi, mắt hắn thì nhìn chằm chằm vào vợ tôi như đang muốn tìm một cái gì trong quá khứ, hắn cười cười và hỏi:
-Hê Đông! Nhận ra tao không mậy!
Tôi quay lại nhìn vào người mới vỗ vai mình rồi cố moi óc ra để nhớ xem hắn là ai, đôi mắt hắn vẫn không rời khỏi khuôn mặt vợ tôi-vô cùng thắc mắc nhưng cũng không thể nào nhớ nỗi vì hắn đã thay đổi quá nhiều từ khuôn mặt, dáng vấp cho đến tác phong nên đành chịu và từ tốn hỏi:
-Xin lỗi! tôi không thể nhớ nổi, anh tên gì? Mình có ở chung nhau lúc nào không? Anh có thể nhắc lại một kỷ niệm nào đó thì may ra tôi còn có thể nhớ được!
Cả bàn tiệc ngoại trừ tôi, bốn người còn lại đều là dân cư ngụ ở miền Nam Cali, họ cũng đồng tình với hắn ngồi im lặng chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra và mọi người đang thắc mắc tại sao hắn cứ nhìn soi mói vào hướng vợ tôi như vậy. Sau khi đưa ly mời cả bàn cùng cạn chén, hắn chẫm rãi hỏi tôi:
-Mầy có nhớ Mỹ Tiên bến Đình không?
Hắn vừa nhắc đến Mỹ Tiên, nhìn cái nụ cười của hắn tôi nhớ ra ngay hắn là Lê Tấn Bắc rồi. Tôi vọt miệng nói ngay:
-Bắc ơi! Mày thay đổi nhiều quá! tao không thể nhận ra mày thứ lỗi cho tao nha! Còn Mỹ Tiên thì làm sao không nhớ được.
Tôi vừa nói đến đây, thì có người đến nhờ Bắc việc gì đó nên Bắc ngắt ngang:
-Tao đi đây một chút sẽ trở lại ngay.
Bắc đi rồi, tôi tự trấn tỉnh lại để đè nén cái cơn bồi hồi khi nghe có người nhắc đến Mỹ Tiên, chợt nhớ ra một điều “Chồng Mỹ Tiên là một Chuẫn Úy 10B/72” tôi liền hỏi bốn người bạn ngồi chung bàn:
-Mấy ông có biết vợ thằng Bắc là người nào không?
Lúc này trên sân khấu tiệc cưới đã bắt đầu chương trình văn nghệ, 2 người ca sĩ xồn xồn đang song ca bản “Ô Mê Ly” của Văn Phụng. Họ ca rất hay và cũng có vẻ chuyên nghiệp lắm!
Minh, một người cũng khá thân, lúc ra trường cùng về chung một đơn vị với tôi, hắn chỉ về hướng sân khấu rồi nói:
-Đó! Đó! Người bên phải đang ca trên sân khấu đó! Bà Bắc đó!
Tôi nhìn lên sân khấu để quan sát người ca sĩ bên phải từ đầu đến chân, rồi từ chân đên đầu và cố tìm xem có cái nét nào là Mỹ Tiên hay không! Nhưng không, hoàn toàn không có. Tôi quay sang hỏi Minh:


-Minh! Bà xã thằng Bắc tên gì không?
Minh trả lời ngay:
-Minh Tuyết.
Tôi lẫm bẫm một mình:
-Không phải là Mỹ Tiên, hay là Mỹ Tiên rồi đổi thành Minh Tuyết.
Tôi nhìn lên sân khấu một lần nữa, bản nhạc “Ô Mê Ly” cũng vừa dứt tôi quan sát vợ Bắc qua cái dáng đi khi cô rời sân khấu rồi khẳng định chắc chắn là không phải Mỹ Tiên. Bắc trở lại bàn chúng tôi rồi cùng nâng ly một lần nữa, vừa để ly xuống Bắc vừa nói với tôi và cho mọi người cùng nghe:
-Nghe tên mày từ miền Bắc Cali xuống đây dự đám cưới, tao nghĩ ngay là mày-tao nhận ra ngay lần đầu tiên đối diện, mày chỉ có già đi chứ không thay đổi nhiều. Tao đã cố tình quan sát bà xã mày từ nãy giờ để xem có phải là Mỹ Tiên không! Nhưng không thấy cái nét nào của Mỹ Tiên cả, không phải! như vậy chồng Mỹ Tiên là thằng nào trong 10B mày có biết không?
Ôi! ông Trời ơi! Tôi làm sao có thể trả lời cho Bắc bây giờ! Tôi nghĩ là nó, nó nghĩ là tôi-Thực tế cả hai đều không phải.
Bắc cũng đã biết được Mỹ Tiên đã là nàng dâu của 10B và luôn nghĩ rằng tôi chính là chồng của Mỹ Tiên, ngược lại thì tôi nghĩ một trong hai Lê Tấn Bắc hoặc Võ Phú Túc là chồng của Mỹ Tiên. Lúc này các bà dâu của 10B ngồi cùng bàn với tôi đang lao nhao lên thắc mắc hỏi chồng:
-Mỹ Tiên là ai vậy? sao có vẻ quan trọng với Ô. Đông và Ô. Bắc quá vậy!
Sự thắc mắc này không được ai trả lời cho đến khi tàn tiệc cưới, tôi chỉ hỏi Bắc và bốn người bạn trong bàn cưới:
-Mấy ông có biết Võ Phú Túc ở 103F không? Mày nhớ nó không Bắc? cái thằng có vẻ công tử ở trung đội 2 đó!
Bắc lắc đầu mà tay phải vẫn còn bóp trán, trong bàn cũng không ai còn nhớ Túc và cả Bắc cũng không nhớ nữa! Cũng không ai biết Túc còn sống hay đã chết trong số 1.076 (một ngàn lẻ bảy mươi sáu) Chuẫn Úy của 10B/72 mà hiện giờ gặp lại nhau đây chưa quá nữa trăm người.
Câu chuyện về Mỹ Tiên đã chìm quên trong ký ức của tôi hơn ba mươi bốn năm trời, gặp lại Bắc từ hơn một năm nay, ký ức đã khơi dậy trong tâm thức tôi cái hình ảnh ấm áp tình người giữa tôi, Bắc và gia đình Mỹ Tiên trong mấy ngày Tết Nguyên Đán 1973. Mười bốn tháng trôi qua, có lúc tôi cũng đã trăn trở và suy tư về Mỹ Tiên, rồi cũng tự trách mình với một chút ân hận.
Thử dùng phép khử trong Toán Học áp dụng ở đây thì quả nhiên chồng của Mỹ Tiên phải là Võ Phú Túc không thể sai được, nhưng sao trong tâm trí tôi cứ mãi suy nghĩ vẫn vơ là Túc còn hay mất, nếu Túc còn thì cuộc sống của họ bây giờ ra sao? Mỹ Tiên có được cuộc sống hạnh phúc bên chồng hay không? Ngược lại nếu Túc đã chết rồi thì cuộc sống của Mỹ Tiên bây giờ như thế nào?-Không có câu trả lời, tôi thật là vớ vẫn.

Bây giờ là cuối Đông 2008, chỉ còn hơn một tháng nữa là đến Tết Nguyên Đán rồi. Nhớ đến câu chuyện “Mỹ Tiên” của ba mươi sáu năm trôi qua thật nhanh và những chàng lính trẻ si tình 10B/72 SQTB gặp lại nhau đây gối mõi chân chồn và mái tóc xanh ngày xưa nay đã bạc gần nữa mái, tôi chỉ còn biết cầu nguyện với cái điều mong ước duy nhất là Võ Phú Túc còn sống và Mỹ Tiên được sống hạnh phúc bên chồng cùng một đàn con ngoan ngoãn và xinh đẹp ở một nơi nào đó trên cái đất nước Tự Do này. Ngược lại nếu Mỹ Tiên hiện đang cô đơn, cơ cực với cuộc sống nghèo khổ trong nước thì tôi đây chính là người phải có một phần trách nhiệm cho cái mệnh số đen bạc của nàng. Tôi rất sợ “Tài Mệnh đố Hồng Nhan”,tôi sợ cái phần số đen đủi bám víu theo nàng như thân phận hẩm hiu của người Mẹ đã nuôi nàng khôn lớn.
Thôi! Dầu sao đi nữa cũng là “Định Mênh” mà Thượng Đế đã an bày cho mỗi người. Xin cám ơn người bạn đồng môn, đồng khóa Võ Phú Túc một cách chân thành!
Riêng đối với Mỹ Tiên, tôi có nhiều ân hận về cái cung cách đã đối xử với nàng, tôi muốn có một lời xin lỗi: “Mỹ Tiên ơi! Hãy tha thứ cho anh, nếu vô tình anh đã đem đến cho em và những người thân một sự phiền muộn nào đó! Thì xin thành thật xin lỗi em! Ngàn lần xin lỗi em đối với câu chuyện ngày xưa!./.

Cuối mùa Đông 2008 thật buồn

TRẦN ĐÔNG KINH


No comments: